Thứ Ba, 18 tháng 11, 2014

Cái sự sạch sẽ

Ngày xửa ngày xưa, thuở hồng hoang, ngày tớ mới ra trường lập cập đi làm, nghe giai thoại về anh sếp to ,rằng 2 vợ chồng đều là bác sĩ, mà mỗi lần chị vợ lau nhà không thể nào làm vừa lòng anh í được. Anh í phải tận tay lau chùi những chỗ chưa vừa ý đến khi nó sạch bong lên thì thôi. Tớ nghe xong, phát hãi hùng…~.~

Chuyện lâu quá rồi, nên hông nhớ lúc đó mình có gièm pha gì người ta không ;)), mà sau khi chia tay cty đó, lạc vào chốn hồng trần văn phòng , mình toàn phải đi lau dọn đồ đạc người tiền nhiệm. Ôi chao, cảnh đời nắm núc éo ne !!!Tự nhiên tớ có nhu cầu hỏi ,là có con nào cẳng nó tréo hơn con ngỗng không nhờ ???!

Cty thứ 2, tớ mất đâu cả tuần để hệ thống mớ lộn xộn, lau dọn cả trong tủ lẫn data máy tính.
Công ty gần đây ,người tiền nhiệm còn ngồi thù lù ra đấy nhưng đánh xoạch một câu “ Để em tự tìm hiểu thêm” trong mớ hỗn độn gần ngàn bài báo khoa học, kèm cái tủ bàn giao cũng bừa bãi không kém. Các file lưu rối như canh hẹ, tớ chải mải miết mới gỡ ra tương đối. Lạy thần hồn!!!

Còn công ty hiện nay, khi tớ lôi cả đống đồ ra sắp lại gọn ghẽ, người cũ còn khuyến mãi tớ bịch muối đường chảy nước trong hộc tủ. Ít ra, là chưa có thêm mấy cái hột xoài cho trọn bộ!!!

Tất cả những người tiền nhiệm của tớ đều là phụ nữ. Đặc biệt, người phụ nữ gần đây lại là một người xinh đẹp, thời trang, đi làm bằng xe hơi rất hiện đại.

Và tớ ngộ rằng cái quan niệm “phụ nữ = sạch sẽ , thơm tho, gọn gàng” của tớ lỗi thời tự bao giờ và lại càng không ăn nhập gì với hình thức của một người . Anh nào mê bề ngoài quá, khi rinh vợ về chỉ có mà cắn lưỡi – cô ấy đẹp thế, mốt thế, hiện đại thế mà bên trong lại quá lạc quẻ so với bên ngoài.

Không hiểu các nữ khác thế nào, cơ mà tớ không thể nào chịu nổi khi làm việc trong môi trường bụi bặm - ô nhiễm, và thiếu ngăn nắp - cần gì cứ phải lục tung lên cả buổi mới ra món mình cần. Thế thì đầu mình cũng chằng chịt theo ,còn đâu khoảng không cho các luồng suy nghĩ hợp lý vì cái luồng suy luận nó đến chỗ này thì ngập ngừng hay đứt cái pặc vì tay chân còn phải đi kiếm tài liệu hoặc kiếm không ra!!!

Sếp thấy tớ lui cui dọn thì ngồi cười ruồi. Được đấy, để rồi biết!!!
Y như rằng, mấy ngày sau bác quay sang hỏi em hết món này tới món nọ có không …

Đời là bể khổ. Qua được bể khổ là qua đời =))

PS : Nói thật là tại tớ ôm bộ Long Hổ Cái nên tớ mới thế!!! Tớ thích cây xanh. Tớ thích sạch sẽ. Tớ cũng thích những gì đẹp đẽ …mà giai đẹp không là ngoại lệ =))


Chủ Nhật, 9 tháng 11, 2014

Hà Nội, Hà Nội

Đã lâu lắm rồi không về thăm Hà Nội. Có một dạo cứ 2 tháng phải đảo ra ngoài đấy một lần, đến là ngán ngẩm.

Hà Nội hơn 10 năm trước bé nhỏ, gọn gàng, yên ả chả bù với những năm gần đây: ồn ã, lấm lem, bát nháo và khói bụi . Hà Nội thơ mộng ngày nào dần biến thành một Bangkok thứ hai với đủ thứ giọng lai tạp, ngọng nghịu.

Vẫn nhớ những con đường ngắn ngủn, hèm hẹp ở nội ô, những tán me lá bay lả tả trên đường Phan Đình Phùng hay hàng cây rợp bóng trên làn đường Hoàng Diệu. 
Vẫn nhớ cô hàng xóm, ngồi ngay trước hiên nhà, bán món xôi trứng kho, trứng đúc ngải cứu ăn rất vừa miệng; hàng phở gà trên phố Quán Thánh ; hàng bún mọc, bún thang, bún ốc phố Hòe Nhai; hàng mì xào gần chợ Châu Long…một thời từng là khách quen. 
Vẫn nhớ những ngày đi thi ngồi 3 tiếng đồng hồ, mang găng, mà vừa làm bài vừa thổi phù phù vào tay vì quá lạnh cầm bút không nổi. 
Và nhớ tình bạn trong sáng một thời, vào một ngày mưa to, đường Hàng Ngang Hàng Đào, Hai Bà Trưng thành sông, nhỏ bạn mình hì hụi lội vào vỉa hè mua áo mưa, rồi quầy quả mang ra cho mình mặc. Vác mình về tới nhà, nó trố mắt ra dòm lom lom, nước mưa nhễu tong tong, bê bết cả tóc tai , mặt mày hoang dại “ Ối giời ơi, nhà ấy to thế này cơ á” :)) Dòm bộ dạng và thái độ nó lúc đó, mình đã không thể nhịn cười !!!

“ Hà Nội ơi, mỗi khi lòng xác xơ
Tôi vội vã trở về
Lấy cho mình dù chỉ là chút bóng đêm trên đường phố quen..."

Giờ về thì lòng xơ xác hơn thì có. Người xưa, cảnh cũ chẳng còn đợi ta về....

PS : Gần đây chả thấy nhạc sỹ nào sáng tác bài nào ra hồn. Toàn mấy bài chát bùm chát xình vô nghĩa ỉ ôi của cô Hà, hay giọng khàn đục nức nở của anh Đàm làm hỏng cả bài hát. Nguyễn Hải Phong có thể gọi là ổn, nhưng vẫn chưa chứng tỏ được sự tinh tế của người nhạc sỹ

Một vé đi tuổi thơ – Những cây mận

Ngày bán nhà cũ, ngôi nhà gắn liền với tuổi thơ , cái làm tôi buồn nhiều nhất là phải xa cây mận. Cây mận đó do chị tôi trồng, sau 2 năm đã cho quả. Xung quanh nhà tôi, nhà nào cũng trồng mận. Nhà ông Bảy có hẳn 4 cây mận , 2 cây quả đỏ son , 2 cây quả trắng. Nhà ông Ba 1 cây trắng. Cây nhà tôi trồng sau cùng là cây trắng, ngon nhất (vì đã từng nếm tất cả các cây nhà hàng xóm nên quánh giá được :)) ) Nó lai với cây đỏ son nên quả ửng hồng, tròn xoe, nhìn rất hấp dẫn. Nhưng cái tôi muốn kể ở đây là những kỉ niệm với các cây mận nhà hàng xóm khi cây mận nhà tôi …chưa có trái :))

Cây mận ưa thích của anh em nhà tôi là cây mận nhà ông Ba, quả nó sao mà mọng và ngọt thế không biết ~.~. Ngay từ khi bé tí, 1,2 tuổi gì đó, tôi đã thấy nó sừng sững sát vách nhà, một nửa cây mận xòe sang mái sau nhà tôi, rợp bóng. Vào mùa mận, khoảng tháng 4, tháng 5, xung quanh nhà trắng xóa hoa mận, ong bay lặc lè đi lấy mật. Và chẳng bao lâu sau, trên những cành cây đó, trĩu trịt những quả trắng quả đỏ, đó cũng là lúc anh Hai tôi vào mùa thu hoạch :))

Dù có thèm thì cũng phải chờ đến lúc quả chín, mà có chờ cũng chờ nó vừa thôi, không thì mấy cô con gái nhà ông Ba leo lên thu hoạch trước thì chỉ có mà ngồi thất vọng cả mùa :)) Hái trộm phải có chiến thuật chứ chả đùa :)) Tôi nhớ, những đêm khuya, khi tất cả người lớn đã ngủ say, 3 anh em nhà tôi lại hí ha hí hửng, rón ra rón rén chuồn ra khỏi mùng, đi nhẹ nói khẽ,cười duyên với nhau, sợ bố mẹ dậy phát hiện thì có mà giải tán quốc hội, tập trung ở khoảng sân rộng giữa nhà trước và nhà sau. Anh Hai nai nịt gọn ghẽ, áo đóng thùng, leo lên cây mận nhà tôi và bò lên mái nhà sau. Như tôi đã nói vì cây mận nhà ông Ba xõa ngay xuống mái nhà sau, nên công đoạn mệt nhất là trèo lên mái nhà, một khi đã lên được mái nhà rồi thì… thiên đường ngay trước mặt bạn :)) ,công việc còn lại chỉ còn là vặt quả, cho đầy vào khoảng bụng bên trong lớp áo đóng thùng ^^

Mỗi khi thấy anh Hai tụt xuống cây mận nhà tôi, với dáng đi õng ẹo vì cái bụng bây giờ to tướng đầy quả mận bên trong là 2 con em gái khoái chí lắm, cười rúc rích, chỉ còn có việc lấy thau hứng lấy chiến lợi phẩm mà anh Hai xổ tung xuống, đem rửa và xơi tái ^^ Sau đó ,tất cả lại ngoan ngoãn vào mùng nằm ngủ như không có chuyện gì xảy ra cho đến ngày hôm sau, khi một trong các cô con gái nhà ông Ba ré lên vì phát hiện sau một đêm quả đi đâu mất hết bên cánh phải :)) Thế là chí chóe chửi xiên xỏ mỗi khi 2 bên làm việc nhà đằng sau. Ôi dào, ai kêu mọc qua nhà người ta nửa cây làm chi , ráng chịu  ;)) Đó là còn chưa kể cây mận đó đáng nhẽ là của nhà tôi nếu như không có vụ lấn chiếm như tôi đã kể trong bài trước.

Sau này, 2 nhà làm hòa với nhau, do nhà tôi dẹp cái máng xối cho nó xong chuyện, thỉnh thoảng, nhà ông Ba mang một rổ mận sang biếu, thái độ rất hoan hỉ. Nhưng chả hiểu sao ăn theo lối chính quy lại thấy không ngon bằng lối tự phát ;)) Thế là dù biếu thì biếu, nhưng nhiều khi buồn buồn, tôi lại trèo lên mái nhà những buổi chiều tà, vừa nằm khểnh lơ đãng nhìn trời nhìn mây, đôi khi lại cắp thêm 1 quyển truyện, vừa nhâm nhi mận có sẵn trên đó, thấy đời cũng không đến nỗi :D...

Tuổi thơ tôi lại lấp đầy thêm bởi hình ảnh của những cây mận già, với chùm bông trắng xóa, chùm quả ngọt lịm, xào xạc trong trưa hè oi ả cùng tiếng ong kêu mê mỏi trên đầu…

Một vé đi tuổi thơ – Hàng xóm

Nhà tôi ở giữa, một bên là nhà thằng T con L, một bên là nhà ông Ba Khuê. Ông Ba Khuê người gốc Tàu, nhưng chả nói được câu nào tiếng Tàu. Người ông bé tẹo, đen đúa, gầy tong teo, khuôn mặt chả thấy tí thịt nào , da dính sát vào xương mặt, dòm rất khó chịu. Định mệnh bù trừ cho ông bằng một bà vợ múp míp, mập gấp đôi chồng, trắng nõn. Nếu cần một ví dụ về sự tương phản, chỉ cần chỉ ra vợ chồng ông Ba là đủ :)) Cùng ở còn có bà Út, em gái ông, khuôn mặt thì lại đầy thịt là thịt, dòm rất giông bão, đúng là style của ông anh, không lẫn vào đâu được!

Nhà ông Ba kinh doanh đường đậu kèm các mặt hàng da ua, kem chuối. Sau này khi ông mua thêm mảnh đất vườn, trên bàn lâu lâu lại có thêm các loại quả chín cây bày bán. Ông Ba có tay vườn tược, tất cả các loại cây trái qua tay ông đều lúc lĩu quả ,ngọt đậm đà. Tới giờ tôi vẫn nhớ bịch da ua 200đ, cây kem chuối 500đ , những quả đu đủ vàng ươm béo mập, những quả ổi căng tròn, bóng bẩy, và chùm mận trắng da cám ngọt lừ mọng nước. Ngày đó, tất cả cây trái đều tự nhiên, không trừ sâu, không phân hóa học như bây giờ, không phải ngâm nào muối, nào thuốc tím, riêng mợ tôi còn có thêm giai đoạn lấy bàn chải ngồi kì cọ mãi :))

Trở lại câu chuyện nhà ông Ba, ông Ba kinh doanh đường đậu rất phát đạt, đó là nguồn sống của cả nhà chục miệng ăn, bao gồm cả 6 người con, 1 trai đầu và 5 cô con gái. Xóm tôi có rất nhiều nhà kinh doanh đường đậu, nhưng trong khi các nhà khác ngồi ngáp ruồi, chẳng ma nào buồn ghé, thì nhà ông tấp nập. Những buổi trưa, tiếng xe lam phành phạch kéo nhau đến lấy sỉ đường đậu phá tan cái nóng quánh đặc ngày hè. “Buôn bán gì mà nhìn phát thèm” - mẹ tôi bảo thế.

Nhà ông Ba với nhà tôi không ưa nhau. Vốn dĩ cái nhà tôi mua ở xóm đó là do nhà nước bán lại từ khi người chủ cũ bỏ nhà đi vượt biên. Chính ra, nhà tôi rất rộng, nở hậu. Và ông Ba, với sự tinh nhanh, khôn lỏi của dân buôn bán, chớp ngay cái thời cơ giữa lúc nhập nhèm chuyển chủ, lấn chiếm cả lô đất đằng sau. Mất giấy tờ gốc, chả đòi lại được, nhưng vết tích của tay đòn, máng xối nước vẫn còn. Sau này 2 nhà gây nhau, vì ông Ba đòi nhà tôi phải mang máng xối về :)) Nói chung ăn cướp được thì phải xóa sạch dấu vết cho sau này đỡ phiền! Những lần cãi nhau, 2 bên người lớn nói qua nói lại đã đành, đám con gái trong nhà cũng nhao nhao phụ họa, rất hỗn, trừ anh K.

Anh K, anh con trai đầu, tính lù đù, ít nói, không giao du với ai trong xóm. Ngoài những giờ lên lớp đi dạy, anh chỉ quanh quẩn trong nhà, lo chuyện vặt với mấy cô em gái, và phụ bán đường đậu. So với anh Hai nhà tôi thì anh K ngoan hơn hẳn. Đến giờ, không biết anh có vợ chưa với cái tính cạy răng chắc cũng không nói nữa lời. Nhưng anh K không được yêu quý nhất nhà dù là con trai một, nhà ông Ba yêu quý mấy cô con gái hơn. Một điều đáng khen ngợi là nhà ông Ba không bao giờ có cảnh các cô con gái chí chóe lẫn nhau như nhiều nhà khác, mà rất hòa thuận, trong nhà không bao giờ ngớt tiếng nói cười rổn rảng khi các chị làm chè ,làm da ua để bán. Nhiêu đó là đủ cho mẹ tôi dòm 3 anh em nhà tôi ngán ngẩm “ Cứ nhìn nhà Ba Khuê mà học hỏi, chúng mày thì 5 ngày 3 chuyện”. Sau này lớn lên quan sát nhiều gia đình, của bạn bè, của đồng nghiệp, của họ hàng, tôi thật chẳng thấy gia đình nào mà anh em hòa thuận được như nhà ông Ba, thật đáng ngưỡng mộ!

Theo trào lưu lấy Việt Kiều thời đó, chị D, em gái kế anh K được mai mối lấy một anh Việt gốc Tàu nghề nghiệp ổn định bên Mỹ, là kĩ sư. Trong cái xóm đa phần là lao động, thất học, thì quả là một tin chấn động, bà con lác hết cả mắt. Đám cưới chị D, đông đảo hàng xóm tới dự, khen con rể ông Ba dòm sáng sủa, lịch lãm :)) Cuộc hôn nhân mai mối này theo lời thằng T kể lại với tôi là vẫn ổn. Sau đó vài năm, chị D bảo lãnh vợ chồng ông Ba sang Mỹ sống cùng chị. Tôi nghĩ chắc chị hạnh phúc thật vì đa phần chả thằng con rể nào tốt đến độ rước bố mẹ vợ về phụng dưỡng kèm theo một khoảng tiền bảo lãnh quá lớn so với vật giá thời đó. Sau ngày ông bà Ba đi Mỹ, hàng đường đậu ngày một ế ẩm, các cô con gái cũng lần lượt lấy chồng , ngôi nhà to trống trãi, buồn hiu hắt…

Tuổi thơ qua nhanh, nhưng những tiếng cười vô tư lự , tiếng nói chuyện rổn rảng của các cô con gái nhà ông Ba vẫn in đậm trong kí ức tôi về một hạnh phúc trong lành và giản dị.

Một vé đi tuổi thơ – Hàng xóm

Nhà con L, thằng T rất là gia cảnh. Vốn dĩ ông bà ngoại chúng rất khá giả, nhưng của nả không đủ chia hết cho chục mặt con, rồi con cái cũng chẳng ăn học đến đầu đến đũa nên ngày càng sa sút. Cái căn nhà đuôi chuột là nơi trú ngụ của 5,6 gia đình. Đêm đến, màn mắc chật cả lối đi,muỗi không biết đường nào mà bay, ít ra trong kí ức của tôi là thế!

Má Hai thằng T, con L, góa chồng, khuôn mặt khắc khổ, có mỗi mụn con gái là chị C người đen trùi trũi. Hai mẹ con tính tình thật thà,hiền lành tới độ luôn bị mấy bà em trong nhà lôi ra mắng chửi, ngắt nhéo mỗi khi không vừa lòng chuyện gì, và đáp trả chỉ là những tiếng khóc gào kèm theo những lời kể lể, giãi bày không rõ do những tiếng nấc chen ngang. Mẹ con má Hai quanh năm sống bám vào cái tủ bán thuốc lá mà trên đó treo cơ man các loại bánh kẹo đủ màu, kế bên là một mẹt đầy ắp hoa quả theo mùa. Cái tủ đó luôn là niềm khao khát của bọn trẻ trong xóm, có tôi, nhưng bố mẹ chả bao giờ cho tôi ăn quà vặt. Theo bố mẹ, tập cho con tính ăn quà vặt trước bữa cơm là không tốt. Bố mẹ chỉ cho ăn quà sau bữa ăn và nó chỉ giới hạn trong những món bổ dưỡng như da ua, kem chuối, chuối chưng nhà ông Ba Khuê hay của nhà cô Bé. Âu cũng phần nào an ủi !!!

Trong 2 hàng bán thì tôi mê tít các món cô Bé làm, đặc biệt là chè mè đen, ăn một ly là cứ muốn ăn mãi và ăn xong là cứ ngồi tiếc rẻ kiểu như Trư Bát Giới ăn nhân sâm quá nhanh :)) Nhưng niềm vui chẳng được bao lâu, cô Bé đi định cư ở Mỹ theo dạng H.O, mang theo cả nỗi niềm của tôi đối với món chè mè đen mà nhiều năm sau này,đi khắp Sài Gòn tôi chả tìm được nơi nào nấu món chè mè đen ngon như của cô Bé, để tôi có thể nhâm nhi lại mùi vị của thời thơ ấu…

Việc cô Bé đi nước ngoài đối với nhà thằng T, con L chả khác nào trúng số vì cô không bán nhà,một căn nhà rất to, mà cũng chả cho ai thuê. Cô cho cô cháu gái về ở trông nhà, mà cô này lại rất thân với cô út nhà thằng T, thành thử cả nhà thằng T có chỗ đổ bộ trong những ngày hè nóng nực hay đêm về. Tôi đồ rằng đám muỗi nhà thằng T chắc cũng biết ơn nhà cô Bé lắm!

Sau một thời gian, má Hai nhận thấy rằng nguồn thu từ quầy hàng nho nhỏ của má chủ yếu là từ đám con cháu trong nhà, nên má quay sang bán thêm xăng lẻ, thế là một cục gạch nhỏ với một tờ giấy xếp hình cái phễu con con được đặt trước cái tủ thuốc lá ế ẩm. Tất nhiên, nhà thằng T kiêm thêm chức năng trữ xăng, và đó là căn nguyên của nhiều hoảng loạn khi cả xóm đang yên giấc thì ánh lửa bập bùng phát ra từ nhà thằng T, một lúc sau là nhiều tiếng hét vang dội mà tiếng má Hai át lên tất cả âm thanh hỗn tạp. Thế là người thì cát, người thì nước, người thì mền nhúng nước hăng hái tiến về nhà má, còn trên tờ note gắn gần điện thoại nhà tôi luôn luôn có số của sở cứu hỏa thành phố!

Mẹ thằng T, tức là em của má Hai, là một người đàn bà đẹp. Tới giờ tôi vẫn nhớ hình ảnh mẹ nó, mặt trái xoan, sống mũi cao tương hợp với gò má cũng cao, mắt thu sóng nước, răng môi đều đẹp, dáng dong dỏng cao, da trắng, tóc uốn xù bông. Nhìn chung mẹ nó đẹp kiểu rất tân thời, rất Tây. Mỗi chiều 2 mẹ con nó bắc ghế ra ngồi trước sân, quấn quýt. Nó luôn được mẹ nó mua quà, khi từ gánh hàng của má Hai, tất nhiên là ghi thiếu, cuối tháng cộng sổ; khi từ các xe đẩy thơm nức mùi há cảo, bột chiên tới các gánh hàng chè.Tuy vậy, nếu hư mà gặp đúng lúc mẹ nó khó ở, hay bị ba mẹ đứa nào méc, thì nó cũng ăn đòn tê tái.

Tới giờ cả nhà tôi vẫn không hiểu vì sao mẹ nó lại dính tới ba nó, một thương binh chế độ cũ, vợ con đề huề, chấp nhận một cuộc sống không danh phận , lặng lẽ ở vậy nuôi nó tới ngày khôn lớn trong khi với nhan sắc của bà cũng có thể khiến rất nhiều người tử tế xiu lòng. Ngày đó, thỉnh thoảng mẹ thằng T vẫn bế nó đi gặp ba nó. Không nghề nghiệp, không hy vọng về hạnh phúc tương lai, và thằng T kè kè bên cạnh, làm bà thường bức bối và khổ thân má Hai, người hứng trọn mọi khổ đau của bà em thứ. Theo thời gian, có lẽ mẹ thằng T hiểu ra được ba nó chỉ xem má con nó là tai nạn trong đời, nên bà gom vốn mở một hàng thịt bò nhỏ trong chợ. Từ đó, tôi ít nghe tiếng khóc tấm tức của má Hai hơn, và theo tôi, thằng T khôn lớn nhờ hàng thịt bò của má nó hơn là đô la từ Mỹ gửi về. Sau này, anh em thằng T, ý là mấy đứa con của bà lớn và nó nhận mặt nhau, bà lớn cũng thừa biết sự hiện diện của má con nó, nhưng bà cứ tảng lờ như không biết, không biết thì khỏi chia của nả. Cô Bé, nhà gần nhà ba thằng T bên Mỹ, xui má con thằng T đi kiện, nhưng theo má con nó “ Kiện làm gì, bao nhiêu năm nay ổng có trách nhiệm gì với má con tao đâu mà tao và má tao vẫn sống bình thường, kiện chi cho phí tình người” và tôi cũng nghĩ thế…

Đàn bà như hạt mưa sa
Hạt rơi giếng ngọc, hạt ra ruộng cày…

Một vé đi tuổi thơ – Những người bạn thời thơ ấu

Anh chị đều hơn tôi gần chục tuổi nên tôi chỉ còn cách đánh quả với mấy đứa bạn hàng xóm. Phước đức cho tôi là xóm có rất nhiều con nít sàn sàn 1 tuổi ,nếu không ,chắc tôi bị tự kỉ từ tấm bé :))

Tới bây giờ tôi vẫn nhớ thằng V, nó thua tôi 1 tuổi, khuôn mặt không phúng phính bầu bĩnh như những đứa khác mà răn reo, xương ức như ức của con gà, nhô ra như muốn đâm thủng cả da, nói không ngoa, nó dòm như một cụ ông còm cõi. Nó là thằng vừa cọc tính, vừa mít ướt , tôi chẳng thích chơi cùng. Một điểm trừ khác nữa, mẹ nó là người đàn bà đanh đá. Bọn con nít ngày xưa, gồm cả tôi, rất sợ mỗi khi bố mẹ bị mắng vốn vì đó đồng nghĩa với việc ăn chổi lông gà dù toàn chuyện con nít nhãi nhép!

Sát vách nhà, là nhà của thằng T và con L, 2 đứa nó là 2 chị em họ, cùng tuổi và cùng thua tôi 1 tuổi. Con L là một đứa xinh gái trong mắt tôi thời đó, nó rất giống bố nó duy chỉ khác tính lề mề của ông cụ, một tính cách mà cả xóm đều gọi thay tên  : ông Ba Lề Mề. Con L, mắt to tròn như 2 hạt nhãn, mi dài, mắt lúc nào cũng mở to mơ mộng; môi chúm chím , răng tròn. Thật ra, các nét trên khuôn mặt nó, nét nào cũng tròn. Nó thân với tôi nhất và cùng tôi đi suốt thời thơ ấu.

Mỗi sáng mùa hè, nếu có hẹn hôm sau cùng đi ăn sáng, là thể nào nó cũng dậy trước tôi, qua nhà hỏi bố mẹ tôi xem tôi đã dậy chưa; mà 10 lần hết 9 lần nó biết là chưa :)) thì nó , và có khi cả thằng T, ngồi chờ tôi đánh răng rửa mặt, rồi cùng nhau cuốc bộ vào chợ ăn sáng. Tới giờ tôi vẫn nhớ là nó rất thích ăn cơm rượu trong khi tôi nguyền rủa món đó. Ngày hè, sau khi ăn sáng về, bọn nó hay tạt vào nhà tôi chơi (chả vì tôi hưởng soái toàn độ số đồ chơi cả mấy thùng của anh chị trước đó), hết đồ hàng ,tới rau củ, rồi nấu nướng. Rau muống thì đem chẻ ra , lá thân già thái nhuyễn bỏ vào làm bánh mì. Xong, lại lụi cụi bắc 2 viên gạch, bắc cái dĩa nhỏ xíu , bỏ nước lên, lấy giấy vụn nấu cho sôi rồi bỏ mì, bột nêm vào. Nấu xong 3 đứa tự xử, dòm nhau chép miệng, ngon quá mày, nước mắt chảy ròng ròng do khói !!! Trò này thì chỉ bày được khi bố mẹ tôi đi vắng, vì bố mẹ mà ở nhà có nước nát đít.

Những hôm trời mưa là những hôm tôi buồn thúi ruột vì tụi thằng T con L và mấy đứa khác được tắm mưa còn bố mẹ tôi cấm tiệt vì sợ con bệnh. Tụi nó hí hửng mặc độc mỗi chiếc quần cộc, dầm mưa, lăn lộn, đuổi bắt , đánh đấm còn tôi ngồi thu lu, dòm qua khe cửa như tù nhân thầm nghĩ “ Sao số mình khổ quá nè trời” :)) Những chiều nắng ấm, bọn nó sang rủ tôi chơi trò Chị Hai , Chị Ba. Đương nhiên tôi là chị Hai, vì tôi vào lớp 1, bọn nó vẫn còn ở lớp lá; nhiêu đó là cũng đủ vui sướng tự hào. Dưới tán cây mận và những phiến đá ong, tôi thường đem bài mình học về dạy lại cho bọn nó, thước trong tay, bảng và phấn, xưng “Cô”, rất là chuyên nghiệp, bọn nó líu ríu ngồi nghe, giả bộ vẽ nghệch ngoạc vào giấy ra chiều thấu hiểu.

Tuổi thơ tôi đi qua êm đềm với những ngày nắng, ngày mưa như thế tuy cũng có những ngày giông bão…