Ngày xửa ngày xưa, thuở hồng hoang, ngày tớ mới ra trường lập cập
đi làm, nghe giai thoại về anh sếp to ,rằng 2 vợ chồng đều là bác sĩ, mà mỗi
lần chị vợ lau nhà không thể nào làm vừa lòng anh í được. Anh í phải tận tay
lau chùi những chỗ chưa vừa ý đến khi nó sạch bong lên thì thôi. Tớ nghe xong,
phát hãi hùng…~.~
Chuyện lâu quá rồi, nên hông nhớ lúc đó mình có gièm pha gì người
ta không ;)), mà sau khi chia tay cty đó, lạc vào chốn hồng trần văn phòng ,
mình toàn phải đi lau dọn đồ đạc người tiền nhiệm. Ôi chao, cảnh đời nắm núc éo
ne !!!Tự nhiên tớ có nhu cầu hỏi ,là có con nào cẳng nó tréo hơn con ngỗng
không nhờ ???!
Cty thứ 2, tớ mất đâu cả tuần để hệ thống mớ lộn xộn, lau dọn cả
trong tủ lẫn data máy tính.
Công ty gần đây ,người tiền nhiệm còn ngồi thù lù ra đấy nhưng
đánh xoạch một câu “ Để em tự tìm hiểu thêm” trong mớ hỗn độn gần ngàn bài báo
khoa học, kèm cái tủ bàn giao cũng bừa bãi không kém. Các file lưu rối như canh
hẹ, tớ chải mải miết mới gỡ ra tương đối. Lạy thần hồn!!!
Còn công ty hiện nay, khi tớ lôi cả đống đồ ra sắp lại gọn ghẽ,
người cũ còn khuyến mãi tớ bịch muối đường chảy nước trong hộc tủ. Ít ra, là
chưa có thêm mấy cái hột xoài cho trọn bộ!!!
Tất cả những người tiền nhiệm của tớ đều là phụ nữ. Đặc biệt,
người phụ nữ gần đây lại là một người xinh đẹp, thời trang, đi làm bằng xe hơi
rất hiện đại.
Và tớ ngộ rằng cái quan niệm “phụ nữ = sạch sẽ , thơm tho, gọn
gàng” của tớ lỗi thời tự bao giờ và lại càng không ăn nhập gì với hình thức của
một người . Anh nào mê bề ngoài quá, khi rinh vợ về chỉ có mà cắn lưỡi – cô ấy
đẹp thế, mốt thế, hiện đại thế mà bên trong lại quá lạc quẻ so với bên ngoài.
Không hiểu các nữ khác thế nào, cơ mà tớ không thể nào chịu nổi
khi làm việc trong môi trường bụi bặm - ô nhiễm, và thiếu ngăn nắp - cần gì cứ
phải lục tung lên cả buổi mới ra món mình cần. Thế thì đầu mình cũng chằng chịt
theo ,còn đâu khoảng không cho các luồng suy nghĩ hợp lý vì cái luồng suy luận
nó đến chỗ này thì ngập ngừng hay đứt cái pặc vì tay chân còn phải đi kiếm tài
liệu hoặc kiếm không ra!!!
Sếp thấy tớ lui cui dọn thì ngồi cười ruồi. Được đấy, để rồi
biết!!!
Y như rằng, mấy ngày sau bác quay sang hỏi em hết món này tới món
nọ có không …
Đời là bể khổ. Qua được bể khổ là qua đời =))
PS : Nói thật là tại tớ ôm bộ Long Hổ Cái nên tớ mới thế!!! Tớ
thích cây xanh. Tớ thích sạch sẽ. Tớ cũng thích những gì đẹp đẽ …mà giai đẹp
không là ngoại lệ =))