Thứ Ba, 23 tháng 12, 2014

Nỗi lo sợ có buôn bán được không ?

Kể từ sau cái ngày sanh nhật hôm nọ, tớ chánh thức bước sang ngưỡng 30. Nói 30 là về hình thức thôi, chứ mấy lão bạn 40 toàn bảo tớ đầu óc gì mà già như trái cà ngay từ hồi tớ 27,28 ~.~. Cũng chả có gì để ngạc nhiên , chứ ai đời làm việc với toàn những bác cứng cựa chuyên môn, quyền chức đầy mình , mà tớ nếu cứ nhí nhảnh cá cảnh, đầu óc mơ hồ nhớ nhớ quên quên, thắt nơ đeo bờm, váy ngắn tủn  xanh đỏ tím vàng ,thì có khi bị cầm tay dắt ra khỏi văn phòng các bác. Để hôm nào tớ viết một bài về cái sự thời trang ( hôm nọ mới thấy một em mặc cái đầm, trên thì ngực hở quá lố, dưới thì cũn cỡn,đi qua đi lại như đúng rồi, nhìn phát mệt – ăn mặc thế này , thằng tử tế nó tránh xa, chỉ tổ mời thằng đểu giả nó đến gần rồi lại eo éo sao số tôi khổ thế!!!) Thôi, tớ quay về cái vụ lo sợ xuân xanh kia kẻo lạc đề =))

Hỏng hỉu xao, cứ một chân sang 30 là tớ bắt đầu lo xa đến nhiều thứ trong khi hồi hai mươi mấy tớ chỉ mải miết lo học,  lo làm, sao cho mình biết càng nhiều càng tốt và cày càng nhiều càng tốt, thì từ đó mới vỡ ra kinh nghiệm được. Rồi trong cái sự xốn xang, quá độ giữa dâu và gừng, cộng thêm báo đài cứ đưa tin những vụ tai nạn hằng ngày , rồi WHO báo cáo tầm chục năm nữa Việt Nam bùng phát ung thư , tớ quyết định sẽ mua bảo hiểm… nhân thọ =)) Thời buổi kim tiền, cái gì cũng có thể đem ra kinh doanh được, thậm chí nỗi lo sợ của người này lại giúp người khác hái ra tiền, nhỉ !

Chị tư vấn viên sau một hồi trả lời vòng vo và chủ yếu nhấn mạnh để cho tớ thấy cuộc sống này mong manh dễ vỡ đến thế nào ( Rõ khổ, tớ đã biết thế thì tớ mới gọi đến , việc gì phải hù tớ thêm), nhìn một lượt nhà cửa, hỏi khéo gia cảnh… Sau cùng , chốt hạ tư vấn tớ hãy chọn gói bảo hiểm 2 tỷ , mỗi năm đóng tầm 60 triệu =))  trong vòng 10 năm =)) Ở đây tớ phải mở ngoặc khuyên bạn nào làm sale thì nhớ nhìn trình độ người mua hàng . Mình muốn bán món hàng có giá trị cao cho đối tượng phù hợp ( thường đối tượng này cũng có trình độ cao hay kinh nghiệm sống khá tốt mới có tiền mua hàng cho mình) mà giả lả vài câu, miêu tả sản phẩm không rõ ràng, rời rạc hy vọng người mua bỏ tiền ra mua, thì tư tưởng đó quá là ngây ngô, không tưởng.

Rồi lại có nhiều anh chị làm bảo hiểm lại đi mị người mua rằng thì là mà “ Bảo hiểm là nhân ái, người này vì người nọ” . Xin thưa, chả có gì là nhân ái ở đây hết, đã là business thì phải tính, không thì lỗ chổng vó. Ai mà chả biết mấy vụ bảo hiểm này chỉ là hình thức huy động vốn để rót tiền vào các quỹ đầu tư. Mà quỹ đầu tư giờ này đều thi nhau giãy đành đạch sau một thời gian đầu tư bong bóng

Tóm lại, một khi tớ đã mua bảo hiểm nhân thọ, thì tớ chấp nhận bên bảo hiểm chiếm dụng vốn của tớ để đem đi đầu tư và trả cho tớ lãi bèo bọt, để đổi lại sự an toàn tài chính của tớ, gia đình tớ khi tớ gặp chuyện không may. Thế thôi! Và vấn đề chỉ là làm rõ các điều khoản liên quan, định nghĩa bệnh tật, thời điểm nào được tính là phát sinh bệnh tật/ tai nạn, quy trình tiến hành thủ tục khi không may có nguy cơ xảy ra, lạm phát được tính thế nào – không khéo tới chừng xảy ra tật bệnh thì Việt Nam phát hành tờ tiền 1 tỷ như Zimbabwe không chừng = )) và tất cả phải làm việc qua mail có giấy trắng mực đen , CC cho cả vài sếp bên bảo hiểm để nhỡ nhân viên có bùng thì anh khác phải nhảy vào chứ không đem con bỏ chợ.

Tớ nhớ năm 2002, tớ ăn một tô phở gà ở Hà Nội chỉ 5k, mà giờ là 35k trong 12 năm. Thì thực ra, giá trị bảo hiểm chỉ nằm ở chỗ đang trẻ khỏe mà lăn quay ra, không nuôi được gia đình, chứ đợi tới lúc tớ 99 tuổi như trong hợp đồng  ( 70 năm sau)  thì 1 tỷ quy ra cũng bèo bọt chứ thấm gì ( trong đó 600 triệu mình đóng cho nó đời nảo đời nào )=))

Nói chung, tớ vẫn lung lắm về cái vụ bảo hiểm này…ngộ nhỡ mình có chuyện gì thì còn có tiền chạy chữa- bây giờ, người trẻ ung thư đầy ra… ngộ nhỡ mình có chuyện gì thì mình đỡ làm phiền người khác… ngộ nhỡ mình có chuyện gì thì con mình còn có tiền ăn học

Các công ty bảo hiểm đa phần khách hàng là nữ , chứ mấy ông nam mà lo sợ cái gì, đi vài ve với bạn bè là phiền muộn tiêu tan , nhể :)

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét