Thứ Ba, 23 tháng 12, 2014

Nỗi lo sợ có buôn bán được không ?

Kể từ sau cái ngày sanh nhật hôm nọ, tớ chánh thức bước sang ngưỡng 30. Nói 30 là về hình thức thôi, chứ mấy lão bạn 40 toàn bảo tớ đầu óc gì mà già như trái cà ngay từ hồi tớ 27,28 ~.~. Cũng chả có gì để ngạc nhiên , chứ ai đời làm việc với toàn những bác cứng cựa chuyên môn, quyền chức đầy mình , mà tớ nếu cứ nhí nhảnh cá cảnh, đầu óc mơ hồ nhớ nhớ quên quên, thắt nơ đeo bờm, váy ngắn tủn  xanh đỏ tím vàng ,thì có khi bị cầm tay dắt ra khỏi văn phòng các bác. Để hôm nào tớ viết một bài về cái sự thời trang ( hôm nọ mới thấy một em mặc cái đầm, trên thì ngực hở quá lố, dưới thì cũn cỡn,đi qua đi lại như đúng rồi, nhìn phát mệt – ăn mặc thế này , thằng tử tế nó tránh xa, chỉ tổ mời thằng đểu giả nó đến gần rồi lại eo éo sao số tôi khổ thế!!!) Thôi, tớ quay về cái vụ lo sợ xuân xanh kia kẻo lạc đề =))

Hỏng hỉu xao, cứ một chân sang 30 là tớ bắt đầu lo xa đến nhiều thứ trong khi hồi hai mươi mấy tớ chỉ mải miết lo học,  lo làm, sao cho mình biết càng nhiều càng tốt và cày càng nhiều càng tốt, thì từ đó mới vỡ ra kinh nghiệm được. Rồi trong cái sự xốn xang, quá độ giữa dâu và gừng, cộng thêm báo đài cứ đưa tin những vụ tai nạn hằng ngày , rồi WHO báo cáo tầm chục năm nữa Việt Nam bùng phát ung thư , tớ quyết định sẽ mua bảo hiểm… nhân thọ =)) Thời buổi kim tiền, cái gì cũng có thể đem ra kinh doanh được, thậm chí nỗi lo sợ của người này lại giúp người khác hái ra tiền, nhỉ !

Chị tư vấn viên sau một hồi trả lời vòng vo và chủ yếu nhấn mạnh để cho tớ thấy cuộc sống này mong manh dễ vỡ đến thế nào ( Rõ khổ, tớ đã biết thế thì tớ mới gọi đến , việc gì phải hù tớ thêm), nhìn một lượt nhà cửa, hỏi khéo gia cảnh… Sau cùng , chốt hạ tư vấn tớ hãy chọn gói bảo hiểm 2 tỷ , mỗi năm đóng tầm 60 triệu =))  trong vòng 10 năm =)) Ở đây tớ phải mở ngoặc khuyên bạn nào làm sale thì nhớ nhìn trình độ người mua hàng . Mình muốn bán món hàng có giá trị cao cho đối tượng phù hợp ( thường đối tượng này cũng có trình độ cao hay kinh nghiệm sống khá tốt mới có tiền mua hàng cho mình) mà giả lả vài câu, miêu tả sản phẩm không rõ ràng, rời rạc hy vọng người mua bỏ tiền ra mua, thì tư tưởng đó quá là ngây ngô, không tưởng.

Rồi lại có nhiều anh chị làm bảo hiểm lại đi mị người mua rằng thì là mà “ Bảo hiểm là nhân ái, người này vì người nọ” . Xin thưa, chả có gì là nhân ái ở đây hết, đã là business thì phải tính, không thì lỗ chổng vó. Ai mà chả biết mấy vụ bảo hiểm này chỉ là hình thức huy động vốn để rót tiền vào các quỹ đầu tư. Mà quỹ đầu tư giờ này đều thi nhau giãy đành đạch sau một thời gian đầu tư bong bóng

Tóm lại, một khi tớ đã mua bảo hiểm nhân thọ, thì tớ chấp nhận bên bảo hiểm chiếm dụng vốn của tớ để đem đi đầu tư và trả cho tớ lãi bèo bọt, để đổi lại sự an toàn tài chính của tớ, gia đình tớ khi tớ gặp chuyện không may. Thế thôi! Và vấn đề chỉ là làm rõ các điều khoản liên quan, định nghĩa bệnh tật, thời điểm nào được tính là phát sinh bệnh tật/ tai nạn, quy trình tiến hành thủ tục khi không may có nguy cơ xảy ra, lạm phát được tính thế nào – không khéo tới chừng xảy ra tật bệnh thì Việt Nam phát hành tờ tiền 1 tỷ như Zimbabwe không chừng = )) và tất cả phải làm việc qua mail có giấy trắng mực đen , CC cho cả vài sếp bên bảo hiểm để nhỡ nhân viên có bùng thì anh khác phải nhảy vào chứ không đem con bỏ chợ.

Tớ nhớ năm 2002, tớ ăn một tô phở gà ở Hà Nội chỉ 5k, mà giờ là 35k trong 12 năm. Thì thực ra, giá trị bảo hiểm chỉ nằm ở chỗ đang trẻ khỏe mà lăn quay ra, không nuôi được gia đình, chứ đợi tới lúc tớ 99 tuổi như trong hợp đồng  ( 70 năm sau)  thì 1 tỷ quy ra cũng bèo bọt chứ thấm gì ( trong đó 600 triệu mình đóng cho nó đời nảo đời nào )=))

Nói chung, tớ vẫn lung lắm về cái vụ bảo hiểm này…ngộ nhỡ mình có chuyện gì thì còn có tiền chạy chữa- bây giờ, người trẻ ung thư đầy ra… ngộ nhỡ mình có chuyện gì thì mình đỡ làm phiền người khác… ngộ nhỡ mình có chuyện gì thì con mình còn có tiền ăn học

Các công ty bảo hiểm đa phần khách hàng là nữ , chứ mấy ông nam mà lo sợ cái gì, đi vài ve với bạn bè là phiền muộn tiêu tan , nhể :)

 

Thứ Hai, 15 tháng 12, 2014

Cụ Khốt và sự nghiệp nấu ăn của con gái

Cụ Khốt còn là điển hình của sự mâu thuẫn nội tâm. Ví dụ, ngày xưa thấy con gái cặm cụi đi học thêm Anh Văn , kinh tế nhiều quá thì mỗi lần ăn cơm cụ đều chép miệng quan ngại cho hạnh phúc sau này của con, rằng thì là mà cô học một rổ kiến thức như thế mà về nấu một bữa ăn cho chồng con không nên hồn hay bắt chồng con ăn mòn theo những món cô thích thì chết tôi!!! Theo tôi cô nên đi học nấu ăn, vừa thực tế ,sau này chồng con được nhờ.

Thế là mình tin cụ sái cổ , cũng chép miệng, học thử xem sao, chứ mình lúc đầu hoàn toàn không đam mê bộ môn nấu nướng. Ai dè, hạp số, học liền tù tì gần 2 năm nay, đến giờ cụ phát hốt hoảng lại đi can mình đừng học nữa. Cô học nhiều quá ,rồi có ứng dụng được hết không, tổ phí tiền. Mỗi lần mình bày ra ở nhà nấu nướng bài bản, phải gia vị này nọ, cụ đều than ngắn thở dài vì nhìn bừa bộn tôi lên huyết áp, hay bảo thời đại bây giờ toàn hóa chất, tôi ăn nhiều chỉ tổ chết sớm, béo phì . Đến là hại não với cụ vô cùng ~.~ Báo hại mình làm bánh hay nấu món nào nhiều giai đoạn , mình phải tha lên phòng riêng xử lý trước…nhào bột, nhặt nhiều loại rau, rửa rau …để cụ không tăng xông…Bởi vậy, mới có cái giai thoại cụ hỏi phòng cô đã thành cái nhà hàng chưa ở trên :))

Sau nhiều lần bày ra làm, lần nào cũng cực thân phục vụ cụ mà còn bị nhằn lên nhằn xuống,( cụ ngồi chơi nhé, không phải làm gì cả - tới giờ chỉ việc vào ngồi xuống một cái, là có người phục vụ như ở nhà hàng) mình chính thức bỏ cuộc. Thì giờ, cụ lại nhỏ nhẹ, theo tôi, cô không cần nấu nhiều, mỗi tuần 1 lần là được – trong khi hồi đó mình cũng chỉ làm cuối tuần chứ làm gì có thời gian mà bày ra mỗi ngày. Không biết đường nào mà lần với cụ

PS : Hôm nọ kho nồi cá. Ban đầu cụ cũng ỏng eo hóa chất này nọ. Cuối cùng vét chảo không còn một tí nước sốt kho cá nào. Hỏi cụ ngon không thì cụ lờ lớ lơ . Thế này có gọi là cung Phụ Mẫu có Phá Toái không hả mọi người ???!!!

Cụ Khottabych

Thế là cụ Khottabych nhà mình đã khăn gói đi Hà Nội mấy ngày. Cụ ở nhà càm ràm mãi nghe rất mệt, nhưng không có cụ thì cũng chán. Lúc nào đi làm hay đi học về mình đều “Chào bố”. “Vâng, chào cô”, nghe cũng vui vui.

Cụ Khốt nhà mình rất thích dùng đồ cũ. Dù mình có sắm bao nhiêu món mới , cụ cất đi hết và đè món cũ ra dùng, đến khi chúng mòn vẹt, rách nát thì thôi. Nói thì cụ bảo” Kệ tôi, tôi thích thế”. Đến là rõ chán !!!

Gần đây nhất ,mình mua bộ lót bếp về, rình lúc cụ đi ngủ mới rón rén xuống thay mới, thế mà hôm trước hôm sau, đám bìa carton cũ đã chiễm chệ trên chỗ cũ và điệp khúc “Tôi thích thế”.

Giẻ lau mình cũng mua mới, thấm hút cao hơn, đem xuống để dưới bếp để thay cho đám giẻ cùn (toàn nilon, lau gì mà cứ ướt rườn rượt, chỉ tổ chây bẩn ra chỗ khác ) thì cụ đem giấu nhẹm đi của mình, đồng thời lôi đám giẻ kia từ thùng rác lên lại, nhìn rất trêu người. Xà bông rửa tay, mình cũng mua loại tốt, hương thơm, thay cho mấy cái xà bông cục rửa xong tay khô cong lên do nhiều chất tẩy quá , cụ cũng đem cất biến vào cái góc nào, mình phải đi kiếm mãi mới lôi ra được. Lại vẫn “ Tôi thích thế, cô kệ tôi”.

Và còn tỉ tỉ thứ củ tỉ âm ti gì mà cụ cứ tích lại cho chật nhà, trong khi luôn phê phán mình là cô mua sắm nhiều quá, tổ chật nhà và luôn hỏi phòng cô đã thành cái nhà hàng chưa !

Thế là nhân dịp cụ đi về quê, mình đem vất hết mấy món linh tinh của cụ, mấy cái giẻ yêu quý lẫn cái bìa carton lấm lem dầu mỡ. Kì này cụ về, chắc chắn mình bị nghe chửi cho đã tai, nhưng kệ, chửi rồi xong, ít ra cũng phải cách mạng thì mới tiến lên được ;)

PS : Cụ đi Hà Nội, mang theo cái khăn choàng 2 da của con gái . Mới đầu lôi cái khăn tím của con gái ra quàng thử, bị chọc ghê quá , nên đành đổi sang khăn xám :)) Nhiều khi vừa thương vừa bực mình cụ Khốt lắm!!!