Sài Gòn những ngày cuối tháng 5 nắng cuồng loạn và chát chúa
dù thi thoảng cũng cố đổ vài trận mưa
rào lấy lòng người. Mười mấy năm về trước, cũng vào một ngày tháng 5, Sài Gòn
đón Hạ bằng một cơn mưa giăng kín lối . Ngày ấy, Hạ chân ướt chân ráo rời quê
lên Sài Gòn chuẩn bị thi đại học với hành trang là lời má dặn “ Ráng nghen con,
cho má nở mày nở mặt với chòm xóm” và một trăm ngàn má giúi vội vào tay Hạ.
Đang bâng quơ nghĩ lung tung thì tiếng dép bà chủ nhà thuốc lẹt quẹt đi ra làm
Hạ choàng tỉnh
-
Dạ, con chào cô Tư. Con trả quà khuyến mãi của
công ty gởi cô Tư đợt rồi, cô kí nhận dùm con. …Dạo này , thuốc con bán được
hông cô?
-
Cha mày. Công ty mày hỏng quảng cáo lấy gì tao
bán ra. Ờ thì tao cũng bán dùm chút đỉnh chớ bộ, mà dạo này ế quá.
-
Trời, nhà thuốc cô Tư lớn nhứt khu này , cô còn bán
hỏng ra , chắc mấy nhà khác con cắn lưỡi quá . Cô Tư ráng bán dùm con nghen. Có
gì hay là con ưu tiên cô nhứt luôn đó.
Đã
vào giờ tan tầm, tiếng khách hàng hỏi mua thuốc râm ran làm Hạ cũng ngại đứng
đó hỏi thêm tình hình thị trường. Vả lại, nguyên ngày hôm nay rong ruỗi ngoài
đường , đi mấy chục nhà thuốc rồi, khói bụi nắng nóng làm Hạ bắt đầu thấy đuối.
-
Con dìa nghen Tư, mai con ghé.
Hơn
chục năm sống ở Sài Gòn không làm mất đi chất giọng quê mùa cứ bám chặt nơi đầu
lưỡi Hạ. Hồi còn học đại học, cái giọng
miền Tây ỏn ẻn đậm đà hương lúa của Hạ luôn làm cả lớp cười ồ , thì giờ ra đời
nó lại thành đặc sản giữa phố thị bon chen , nhung nhúc người này. Khách hàng thương , mau nhớ mặt cái con nhỏ siêng
năng, thiệt thà và có cái giọng “ ngọt như đường phèn” .
Hạ
không đẹp. Nhưng mọi người đều bị … lú bởi chất giọng dầy lẫn đôi mắt to đen láy
trước khi nhận ra điều đó. Và bao năm ở
đây, dù Hạ luôn võ trang với đủ thứ áo chống nắng, găng tay, bịt mặt, vớ …kín kẽ
như một Ninja, thì nước da vẫn đen oẳn như ngày nào , cứ như Hạ vẫn còn nặng nợ
với dòng sông lặng lờ, đặc kẹo phù sa ở quê nhà.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét