Chiều
muộn, mặt trời ném vội những tia sáng dịu dàng và uể oải lên những tàng cây đã phờ
phạc vì nắng , phả một màu vàng ma mị cuối
cùng lên vạn vật trước khi trốn mất sau những tòa nhà cao tầng ,để lại sau lưng
một khoảng không huyền bí tím thẫm. Thành phố sáng đèn, thành phố của những giấc
mơ. Hạ lướt đi như người mộng du giữa biển người hối hả , âm thanh hỗn tạp và
muôn vàn ánh đèn màu lấp lánh, chớp tắt từ các cửa hiệu san sát bên đường. Trong
một phút, Hạ có cảm giác mình đang tham gia một trò chơi mà những tòa nhà sừng
sững đang hóa thành những quái vật khổng
lồ, sẵn sàng cuộn mình khẹt lửa khi Hạ đi qua. Chắc mình say nắng, Hạ lẩm nhẩm,
cứ y như trong phim.
Nhà
Hạ thuê nằm trong một con hẻm nhỏ cách xa trung tâm thành phố, nơi những ánh đèn màu rực rỡ, những tòa nhà hiện đại
cùng nam thanh nữ tú thanh lịch kiêu sa là
một cái gì xa vòi vọi, một miền đất khác . Ở đây,trong con hẻm lao động này, những
mảnh đời vụn vỡ , lầm lạc, mất mát mắc mứu dính dấp vào nhau, và cứ thế trôi dạt
cùng năm tháng, những con người bị thời đại lãng quên!
Ngọn
đèn hột vịt leo lét của xe hủ tiếu gõ ngay đầu hẻm của bà Năm Ó báo hiệu Hạ sắp về tới nhà. Lần nào cũng vậy, mỗi lần
nhìn thấy nó từ xa, lòng Hạ dù đang mưa gió đến đâu cũng bắt đầu ráo tạnh. Hạ
chẳng bao giờ tìm hiểu tại sao , cũng như chẳng bao giờ nàng gọi tên được những
bí ẩn khác của đời mình khi miền tiềm thức luôn bị vùi lấp bởi những suy tính
thực tế lạnh lùng, làm sao để tồn tại giữa miền đất lạ, người khôn này! Nhưng
có lẽ, vì ngọn đèn gợi lại tuổi thơ ấm êm của Hạ trong vòng tay mẹ , khi gia
đình Hạ còn sung túc. Ngày còn bé, mỗi khi cơm nước xong xuôi, mẹ thường mang Hạ
ra sân,cho ngồi vào lòng, tâng tiu, âu yếm Hạ dưới ánh sáng vàng vọt của những
ngọn đèn hột vịt.
Hạ đẩy cửa vào nhà, mệt mỏi gieo người xuống nệm, bất động,
cảm thấy các đốt sống rời bỏ mình, rệu rã. Tiếng cãi nhau the thé của cặp vợ chồng
công nhân hàng xóm , tiếng chén dĩa rơi loảng xoảng,trộn lẫn tiếng chửi thề lè
nhè của đám thanh niên say rượu không thể làm Hạ xao nhãng. Thời gian như giọt
cà phê rơi tí tách , những âm thanh bé dần và tắt hẳn, chỉ còn lại Hạ và đêm
đen bao phủ dịu dàng.